Du Lich Han Quoc Nhật Bản, doc truyen truyện tranh cười Việt Nam doc truyen ma kinh di truyen tinh yeu lãng mạn, tin tuc onlineTintucOnline Việt Nam - tin tuc onlinepho thong học tại trường Việt Anh và truong chuyen lớp chọn

Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Chống nạn mại dâm bằng... một đám cưới trẻ em tập thể

 Hằng năm, tại “làng mại dâm” Wadia đều tổ chức long trọng một đám cưới và lễ đính hôn tập thể cho các bé gái. Bởi một khi đã có chồng hoặc vị hôn thê thì các cô bé sẽ có thể thoát khỏi hủ tục “bán thân”, hành nghề mại dâm. 

Lễ cưới tập thể được tổ chức long trọng cho các bé gái.

 12 tuổi phải lấy chồng để tự cứu đời mình 

Hàng trăm vị khách tới từ các ngôi làng xung quanh và các quan chức địa phương đã tập trung tại ngôi làng Wadia, cách thành phố Palanpur, bang Gujarat (Ấn Độ) 115km về phía tây để tham dự một sự kiện đầy ý nghĩa. Đó là một đám cưới tập thể của 8 bé gái và lễ đính hôn của 13 cô bé khác. Khoác lên mình bộ sari màu hồng rực rỡ và những trang sức bằng vàng sáng chói, cô dâu nhí Nita 12 tuổi cũng giống như các bé gái khác ngồi khép nép bên những chú rể và vị hôn thê đội khăn xếp vàng khi một giáo sĩ Hindu tụng kinh Vệ đà.

Trong buổi tổ chức hôn lễ tập thể này, thay vì hạnh phúc, vui mừng, cả Nita và chú rể luôn tỏ ra căng thẳng, e dè và sợ hãi. Cặp mắt của Nita ngơ ngác như đang muốn tìm sự trợ giúp của người thân. Giờ lành đến, 21 cặp đôi uyên ương nhí cùng bước lên trước sự chứng kiến của rất nhiều người. 21 cặp đôi với những thân phận khác nhau, tuy nhiên trong buổi lễ cưới tập thể này họ chỉ có một lý do để thành hôn. Đó là việc kết hôn và đính hôn, những bé gái có thể thoát khỏi tập tục “sinh ra phải làm nô lê tình dục”. Bởi lẽ khi đã có chồng hoặc vị hôn thê thì các cô bé sẽ không bị ép hành nghề mại dâm.

Ngắt những giọt nước mắt ngắn dài, Nita kể về 3 đêm trước khi làm đám cưới thật xót xa. Đêm hôm đó, sau khi đi “tiếp khách” trở về, mẹ Nita với dáng vẻ mệt nhọc nhưng giọng nói nghiêm nghị, không có gì là đùa giỡn: “Nita - 2 hôm nữa tổ chức hôn lễ. Chú rể mẹ đã chọn rồi, là con trai của một người “khách” quen. Năm nay, cậu ta lên 14”.

Như tiếng sét đánh ngang tai, một cô bé mới 12 tuổi - cái tuổi ngây thơ, hồn nhiên, vậy mà 2 hôm nữa phải đi lấy chồng. Nita khóc nức nở, quỳ lê xin mẹ đừng ép buộc. Vẫn là giọng đanh đúa, mẹ Nita đáp: “Khi này con chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc đi lấy chồng hoặc làm gái điếm. Về phần mẹ thì chọn cho Nita con đường là đi lấy chồng, bởi mẹ không muốn con gái mình tiếp tục nối nghề nhơ nhuốc này”. Như đã hiểu ra chuyện, Nita không còn gào thét lên van xin nữa, mà thuận theo sự sắp đặt của người mẹ.

Trong khoảng không gian đêm lạnh lẽo, yên tĩnh, ở một góc nhà nhỏ, hai mẹ con Nita ôm nhau khóc. Chị Sulit - mẹ Nita - kể với con gái về quãng đời làm gái bán hoa đầy tủi nhục và nước mắt.

Buổi tối định mệnh năm lên 10, chị Sulit trang điểm đậm, mặc váy hồng, ngồi ở chỗ sáng để khách qua đường có thể nhìn thấy mình. Sulit ngồi đây chờ khách làng chơi trả giá cho sự trinh trắng của mình. Ở đây, sự trinh trắng của những cô gái được coi như một món hàng có giá trị mà nhiều thương nhân trung lưu sẵn sàng trả thêm tiền. Sau những lần xem mặt, định giá cho “cái ngàn vàng”, Sulit được trả lên đến 30.000 - 40.000 rupee/lượt. Sau khi ngã giá, người đàn ông có thể ở cùng Sulit bao lâu tùy thích - một vài giờ, vài ngày, hay thậm chí vài tuần.

Tuy nhiên, khi đã mất đi sự trinh trắng, Sulit cũng giống như những cô gái khác là khó có thể lấy chồng. Nita là đứa con ngoài giá thú của Sulit. Đến ngay cả Sulit cũng không biết cha của con gái mình là ai, vì một ngày chị phải tiếp dăm bảy khách làng chơi. Không ít lần, Sulit muốn rũ bỏ vết nhơ quá khứ, muốn làm một công việc tử tế để nuôi dạy con lên người. Nhưng ở vùng quê nghèo này phần lớn đàn bà con gái làm cái nghề “truyền thống” bán dâm, bản thân lại không có tiền bạc hay bằng cấp để có thể dũng cảm bước ra khỏi làng quê ấy, Sulit vẫn tiếp tục hành nghề. Lúc còn trẻ, còn nhan sắc thì một ngày chị tiếp tới 10 - 20 khách, với khoản thu nhập khá. Nhưng đến khi tới 40 tuổi, nhan sắc tàn phai, một gái điếm như Sulit chỉ còn là hàng ế ẩm. Vì miếng cơm manh áo, hằng ngày Sulit và những “đồng nghiệp” của mình vẫn cố gắng tìm mọi cách chèo kéo lấy 2 - 3 khách làng chơi.

Gạt nước mắt, Sulit kể với con gái về những đớn đau, tủi nhục khi hành nghề bán dâm. Với những cô gái làm việc bán dâm, ngoài việc có thể bị khách bùng tiền hay đánh đập trong trạng thái không thể kiểm soát được (say rượu, phê thuốc...), song cũng không đáng sợ bằng việc các cô gái phải chiều những vị khách tỉnh táo, minh mẫn nhưng lại có sở thích và những hành vi thú tính, quái ác, chẳng giống người thường. Bị bạo hành về thân xác nhưng cũng phải âm thầm chịu đựng... vì đó là nghề. Rồi còn phải đối mặt với bệnh tật đầy mình, thậm chí là HIV/AIDS, nghiện ma túy và chết đường chết chợ... Đây chính là lý do vì sao Sulit không muốn con gái nối “nghề” của mình. Trong khuôn khổ của phong tục, Sulit cũng như bao bà mẹ khác quyết định cho con gái kết hôn sớm. Bởi theo phong tục, khi một người phụ nữ đã kết hôn hoặc đính hôn thì không được hành nghề mại dâm nữa.

Lễ cưới tập thể được tổ chức long trọng cho các bé gái.

 Chém cái kiếp sinh ra phải “bán thân” 

Wadia là ngôi làng nhỏ với những mái nhà xiêu vẹo. Điều đặc biệt là tại Wadia, hầu hết phụ nữ đều trở thành nô lệ tình dục, không ai có thể chạy thoát khỏi số phận “sinh ra phải làm nô lệ tình dục”. Những cô bé phải tiếp nối “truyền thống” bán thân của mẹ, trong khi những người anh em trai của họ trở thành “tú ông”. Họ có thể hành “nghề” ở ngay tại địa phương, trên các tuyến đường cao tốc, trong các quán bar hay nhà thổ tại các thành phố lớn như Delhi và Mumbai.

Và ngày càng nhiều em gái tự nguyện bán thân vì “truyền thống gia đình” cũng như thu nhập khá. 2 năm trước đó, đa số những phụ nữ ở đây bị chính người nhà của mình bán làm nô lệ tình dục để nuôi gia đình. Những người đi qua ngôi làng Wadia không khó để nhận ra các cô gái, một vài em dưới 18 tuổi và một số dưới 15 tuổi, đứng đường hay đang ngồi trước cửa để chờ khách làng chơi đến trả giá.

“Mại dâm là một truyền thống, một điều hoàn toàn bình thường và được chấp nhận ở mọi lứa tuổi tại cộng đồng Saraniya ở làng Wadia. Họ không nghĩ họ đang làm điều sai trái. Nhưng đó thực ra lại là việc làm thiếu văn minh và không đứng đắn” -Vijay Bhatt (nhân viên phát triển huyện Banaskantha, thành phố Palanpur) cho biết.

Bằng những trải nghiệm phận đời bạc bẽo, tủi nhục của nghề bán dâm, không ít bà mẹ đã đồng ý cộng tác với chương trình của các tổ chức từ thiện nhằm giúp đỡ những bé gái thoát khỏi nghề nhơ nhuốc này. “Chúng tôi đang cố loại bỏ tập tục và vết nhơ này. Chúng tôi muốn tiêu diệt tận gốc” - Ramesh Saraniya (người có em gái 25 tuổi và cháu gái 22 tuổi) tham gia lễ cưới tập thể cho biết.

Các nhà hoạt động xã hội, tổ chức và tài trợ 900.000 rupee cho sự kiện này tin rằng bảo vệ những bé gái bằng cách cho kết hôn sớm sẽ chấm dứt được ngành “thương mại xác thịt” ở Wadia, nhưng họ cũng nói thêm rằng cần phải cần phải phát triển hơn nữa để đảm bảo cho những bé gái khác không trở thành gái mại dâm.

“Chắc chắn sẽ không ai bước chân vào nghề dơ bẩn này sau khi đính hôn hoặc kết hôn... Nếu có chồng, các cô bé sẽ không bị bán” - Mittal Patel (thuộc Vicharta Samuday Samarthan Manch - một tổ chức từ thiện địa phương giúp đỡ các bộ tộc du mục ở Ấn Độ) nói.

Một thực tế là sau khi tổ chức đám cưới, đính hôn, những cô gái có thể có được sự tự do, không phải hành nghề như mẹ chúng và có được cuộc sống bình thường. Đây là một việc làm rất có ý nghĩa và văn minh, ngăn chặn sự bùng phát của tệ nạn mại dâm. Tuy nhiên, chủ trương này cũng còn tồn tại một số hạn chế. “Nếu tôi lấy chồng muộn hơn, tôi đã có thể biết đọc và viết. Nếu được học hành, tôi sẽ không phải làm việc trên cánh đồng nóng như thiêu như đốt” - Seema (bị gả chồng lúc 6 tuổi và bắt đầu sống cùng chồng khi 15 tuổi) than vãn.

Mamta (một cô dâu trẻ em khác) cũng tiếc nuối vì không được học hành tử tế, vì nhờ đó mà cô có thể được trao cơ hội và không phải phụ thuộc vào người khác. Thay vào đó, cô hiện tại cảm thấy mình không có lựa chọn và phải thường xuyên chịu đựng đòn roi của chồng. Swarma (14 tuổi) lấy chồng và chuyển đến ở cùng người chồng 19 tuổi. Cuộc sống của cô bây giờ hoàn toàn khác với thời thơ ấu vô tư. “Sau khi lấy chồng, công việc của tôi bây giờ là rửa bát, dọn nhà, giặt quần áo và nấu ăn” - cô nói. Swarma hiện đang mang bầu 4 tháng và chán nản chia sẻ: “Trước đây tôi là trẻ con và giờ tôi đang có một đứa con. Điều đó thật đáng sợ”.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Skull Belt Buckles